106 lượt xem

Bỏ phố về vườn – Kỳ 4: Đừng đem thơ mộng phố thị về làm nông dân

Bỏ phố về vườn - Kỳ 4: Đừng đem lãng mạn phố thị về làm nông dân - Ảnh 1.

Phạm Văn Long (thứ hai từ trái) cùng những người đồng hành trên nông trại sống tỉnh nghệ an – Ảnh: NVCC

Mất phương phía, trắng tay, anh ôm quần áo thất thểu trở lại TP. hồ nước Chí Minh đi bán nem chua.

Làm nông dân: đừng quá thơ mộng

Chàng trai trong câu chuyện đấy là Phạm Văn Long – 31 tuổi, hiện là doanh nghiệp một công xưởng sản xuất ngũ cốc quy mô rộng rãi to sống vùng nông thôn xã Tân Thành, huyện Yên Thành (tỉnh nghệ an). 

Dãy nhà xưởng nằm trên tuyến đường qua xã Tân Thành nhiều năm nay luôn sáng sủa đèn. Những cỗ máy rang xay, nghiền nguyên liệu ngũ cốc được công nhân địa phương vận hành hết công suất nhằm kịp ra hàng đưa đi khắp trung tâm đất nước. 

Ngay trên vùng quê yên lành, thay vì phải bán thô với giá bán thấp thì những mẻ đậu, gạo hữu cơ của bà con được thu mua và chế trở thành sản phẩm tinh ngay trên chính thửa trung tâm đất ít tiện ích.

Ông doanh nghiệp của xưởng này là Phạm Văn Long, tốt nghiệp ĐH Công nghiệp Hà Nội, được đưa qua Singapore huấn luyện và đào tạo ra nhằm về làm kỹ sư xí nghiệp sản xuất sản xuất, lắp ráp ôtô. Nhưng giờ nhắc tới Long, ít ai nhớ anh là kỹ sư mà nhớ biệt danh Long “food”, Long “ngũ cốc”.

Long kể rằng lúc thi ĐH, anh mong muốn mình tiếp tục trở thành kỹ sư phân phối ra. Nhưng năm 2015, lúc tốt nghiệp ĐH và cầm tấm bằng cử nhân đi làm mang tới nhà hàng nước ngoài, anh thấy mình ko thực sự say mê. Sau thời gian được cử đi Singapore học, Long doanh nghiệp động xin nghỉ việc. 

Quyết định gây nhiều bàn tán đối với quý khách bè, người quê. Mẹ anh một mực khuyên Long tiếp tục giữ được vị trí TP. hồ nước Chí Minh lập thân, nhưng quyết định của Long là dứt khoát. 

“Tôi về với ruộng vườn, với những cánh đồng màu mỡ phù sa ven sông đang bị bỏ hoang dần trong trào lưu bỏ quê ra phố” – Long kể.

Chàng trai xứ Nghệ này bắt đầu hành trình “hồi hương” mang theo khát vọng lập thân của một người trẻ mang kỹ năng và kiến thức với mảng làm giò bê và nem chua. Long lấy nguyên liệu sống quê nhà rồi tham gia đầu mối bán trên thủ đô Hà Nội. 

Năm 2017, lúc mối lái ổn định thì Long giao việc lại mang tới người thân rồi khăn gói về quê. Anh mở trang trại chăn nuôi phối hợp kinh doanh thức ăn gia súc gia cầm.

“Bước đầu tôi tiến hành nuôi 10 con lợn và 300 con gà. Do sức khỏe ko tốt nên tôi lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi do việc làm cần tới sức vóc nhiều. Rồi 10 con lợn cũng tới ngày xuất chuồng, tôi bị lỗ do giá bán lợn xuống thấp. 

Tôi quyết định ngừng nuôi lợn và chỉ tập trung vào nuôi gà. Lứa gà lần thứ nhất khá thuận tiện, dịch bệnh ít nên mang lãi chút. Tôi quyết định tăng đàn lên 500 con.

Và khó khăn bắt đầu tới mà tôi ko lường trước được, đó là sau mỗi lứa chăn nuôi thì chuồng trại càng mang nhiều mầm bệnh, lứa gà tiếp theo bắt đầu ốm yếu đuối rộng rãi, năng suất thấp rộng rãi và tiền thuốc chữa bệnh cũng nhiều rộng rãi. Đó cũng là lúc tôi vừa mới lấy vợ xong, khó khăn ập tới với vợ chồng trẻ. 

Việc kinh doanh thức ăn chăn nuôi ko được thuận tiện. Bán cám mang tới người chăn nuôi thì hầu hết là chờ tới lúc xuất chuồng nông dân mới mang tiền trả. Nhưng thời gian năm 2018 giá bán vật nuôi đi xuống, nông dân lỗ nặng nên cũng ko mang tiền trả hết được.

Tôi bắt đầu trăn trở nhiều đêm và quyết định ngừng việc làm hiện trên. Tôi nhận thấy mình ko thích hợp với việc làm này, việc cần mang sức khỏe tốt và nguồn vốn rộng rãi to nhằm duy trì. Cả hai chiếc rất cần thiết nhất tôi đều ko mang, vậy là tôi bàn với vợ mình phải ngừng, đó là thời gian khó khăn nhất mà tôi phải trải qua từ trước” – Phạm Văn Long kể.

Bỏ phố về vườn - Kỳ 4: Đừng đem lãng mạn phố thị về làm nông dân - Ảnh 2.

Long và vợ trên cánh đồng nguyên liệu của xí nghiệp sản xuất ngũ cốc – Ảnh: NVCC

Hãy đi tới cùng của thất bại

Phạm Văn Long nói rằng thực tế phũ phàng của giấc mơ “hồi hương” đã làm anh nhìn thấy rằng đời ko như là mơ. Nuôi lợn thì lợn chết, nuôi gà thì gà “toi”, bán cám heo thì dân mua nợ đầm đìa tới rụng vốn. Những thất bại đó gây những tổn thương ghê gớm với một người đã từng là kỹ sư. Nhưng Long quyết ko bỏ cuộc. 

“Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mang viết rằng “hãy đi tới cuối cùng của tuyệt vọng, nhằm thấy tuyệt vọng cũng quý phái trọng như một bông hoa”. Tôi thấy mình sống trong đó. Và tôi đi tìm bông hoa quý phái trọng” – Long san sẻ.

Năm 2018 sau một năm bầm dập, ôm nợ rộng rãi to và vỡ mộng về quê, vợ chồng Long dắt tay nhau quay lại phố nhằm đi… bán giò nem mang tới mối lái. Khoảng khắc cuối năm ngắn ngủi đó đã giúp Long kiếm được 250 triệu đồng. mang tiền, giấc mơ “hồi hương” lại trỗi dậy mạnh mẽ. 

Long rủ người quý khách thân mày mò tìm kiếm tin tức nhằm mở ngành hàng sản xuất sản phẩm trên vùng Tân Thành nơi Long phát triển. Những ngày đó, hàng loạt mặt hàng được đưa ra “thử nghiệm” nhằm dò đường như mứt dứa, rượu dứa, dầu lạc (dầu phộng). Nhưng càng làm càng lỗ, thị trường đứt đoạn.

Phạm Văn Long nói rằng sắp như mọi bế tắc đã dồn nén tới mức chẳng còn chút hy vọng nào. Nhưng anh bỗng tìm thấy đường đi trong một chuyện rất vô tình. Một hôm lúc Long mang việc ra đi ngoài, người vợ của anh bảo thấy hai vợ chồng ốm yếu đuối quá nên muốn mua bột ngũ cốc bồi bổ sức khỏe.

“Tôi thẫn thờ như mang dòng điện trong người. Tôi tự hỏi rằng trên sao mình ko sản xuất bột ngũ cốc lúc mà nguyên liệu quê hương thì sẵn mang, xu thế sử dụng những sản phẩm dinh dưỡng từ hạt nhằm thay thế động vật ngày càng cao. Tôi đi mua nguyên liệu trong sáng sủa hôm đấy rồi về hì hục rang, giã. Làm tới làm lui cả chục mẻ thì bắt đầu ra… mùi ngũ cốc” – Phạm Văn Long nhớ lại.

Ngôi nhà nhỏ mà cha mẹ giao mang tới Long và vợ được trở thành xưởng sản xuất. Hai vợ chồng cứ xay rồi đóng góp bao từ sáng sủa tới tối. Hàng làm ra ko nhằm bán mà tặng mang tới quý khách bè, người thân tiêu dùng thử. Những lời khen, chê, góp ý giúp những mẻ ngũ cốc ngày càng ngon dần. 

Long phát triển thêm gian nhà, lấy sổ trung tâm đất của cha mẹ cầm cố nhằm vay tiền mua sắm máy móc. Những mẻ ngũ cốc làm ra lâu dần được “cải tiến, đóng góp bao bì cá tính và gửi theo xe ra TP. hồ nước Chí Minh nhằm bán. Lần lần thứ nhất nhận được những món tiền nhỏ, hai vợ chồng mừng tới phát khóc.

Từ năm 2019, sau lúc dò được đường đi của bột ngũ cốc, Long đi đăng ký hộ kinh doanh. Sau một năm Long đăng ký thành lập nhà hàng nhằm mang danh phận, thuận tiện mang tới kế hoạch làm ăn rộng rãi to. Từ gian nhà ban đầu chỉ 40m2, tới nay xưởng của Long đã thành xí nghiệp sản xuất với dung tích tới một.500m2.

Nếu “đủ yêu” tiếp tục tới được bến bờ

Long “ngũ cốc, Long “nông dân” một thời trầy trật với giấc mơ cay đắng của hồi hương nay đã là ông doanh nghiệp của nhà hàng cổ phần Thực phẩm dinh dưỡng LoliFood. xí nghiệp sản xuất của Long mọc lên nằm giữa cánh đồng lúa trải dài dọc qua xã Tân Thành. Long phát triển thêm quy mô dần, bắt tay với nông dân địa phương nhằm tuyển lựa nguyên liệu.

Anh đặt hàng mang tới bà con cam kết sản xuất nông sản hữu cơ, ko thuốc bảo vệ thực vật, anh bao tiêu sản phẩm với giá bán tốt. Anh còn tìm tới farm nông nghiệp của một người trẻ trên xã Hưng Lam (huyện Hưng Nguyên, tỉnh nghệ an) nhằm bắt tay với ông doanh nghiệp trẻ cũng “hồi hương” lập thân như anh đã làm.

“Giờ đây tôi đã dám nói ra ước mơ của mình. Ước mơ mang một chiếc xí nghiệp sản xuất to rộng rãi nữa, tạo ra công ăn việc làm mang tới người lao động địa phương. ko mang thành quả nào được làm nên từ những điều thơ mộng viển vông ngoài sự nỗ lực theo đuổi tới mệt mỏi.

Nếu quá mệt, cách vượt bậc nhằm tới đích là… phải đứng dậy đi tiếp. lúc đủ yêu, giấc mơ tiếp tục tới” – Long nói.

————-

Bốn chàng trai sống những miền quê khác nhau. Sau khóa tu nghiệp sống Israel, họ quyết định mở “xã Do Thái” ngay trên cánh đồng bị bỏ hoang.

Kỳ tới: Qua Israel học làm nông dân

Nguồn: tuoitre.vn – vietnamnet.vn

Bài viết mới cập nhật:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *