22 lượt xem

Con gái của chim phượng hoàng – Kỳ 3: Trở lại địa ngục

Con gái của chim phượng hoàng - Kỳ 3:  Trở lại địa ngục - Ảnh 1.

Tác giả là cô bé mặc quần dài đen ngồi mới nhất với quý người tiêu dùng học – Ảnh tác giả cung cấp

May mắn một đoạn hạnh phúc tạm thời bỗng đến với tôi bất ngờ khi bố mẹ đưa tôi sang Đức sống với chị gái Hélène, Bởi vì sau khi may mắn tạm bình phục khỏi bệnh và trở về nhà, bố không đi làm, không còn thu nhập và sợ Sở Thanh thiếu niên đến cắt quyền nuôi con. Dù phải sống chật chội trong căn gác xép tối tăm, không tiện nghi nhưng với tôi đã là thiên đường rồi…

Những thiên thần hộ mệnh của tôi, Những người đang sống đâu? Có phải Những người đã bỏ rơi tôi? sống sao Những người không giúp tôi? Tôi thiệt bơ vơ và cô đơn khi không có Những người!

Đêm kinh hoàng

Tôi đi học, vật lộn với tiếng Đức và chẳng mấy chốc đã theo kịp cả lớp. Tôi gặp được ân nhân đã rộng rãi lòng yêu thương, chăm sóc đến tôi ăn học. Vậy nhưng, địa ngục vẫn theo đuổi…

Một ngày nọ, Hélène và Gerd hỏi tôi liệu tôi có thể sống nhà một mình vài ngày không. Cả hai muốn có một dịp cuối tuần thơ mộng sống Paris. Đây là lần mới nhất chị gái tôi muốn hưởng riêng cả ngày cuối tuần. Tôi ngay lập tức đồng ý.

Sáng thứ bảy, sau khi ăn sáng, tôi nhào bột làm bánh đã chế biến sẵn nhằm nướng một chiếc bánh sôcôla, với dự định gây sự ngạc nhiên đến đôi uyên ương khi họ trở về vào chiều chủ nhật. 

Tôi lau dọn căn bếp đến đến khi nó bóng loáng, tiếp theo tôi dự kiến hút bụi toàn bộ căn nhà. Tôi bật tivi trong phòng khách, nhưng chưa kịp ngồi lên ghế sofa nhấm nháp chiếc kẹo cao su hình con gấu thì tiếng chuông cửa vang lên.

Như Hélène đã dặn, tôi rón rén cẩn thận đi tới cửa sổ nhằm kín đáo xem xết sau tấm rèm dày xem ai đang bấm chuông. Khi đó là người đưa thư hoặc người khác, tôi không không phải phải mở khóa, Công ty đã thỏa thuận như vậy. Ngoại trừ Những nóc ôtô, tôi chẳng thấy gì sống dưới đường phố.

Tôi sẽ không mở cửa, tôi nghĩ vậy và định ngồi xuống thì lại có tiếng gõ. Tim đập thình thịch và cố không gây ra một tiếng động, tôi lặng lẽ đi dọc hành lang nhằm xem mình có thể nhận ra ai đó qua ô kính mờ không. Tôi chỉ nhìn thấy đường viền mờ nhạt của hai người. 

Một trong số họ hóa ra là hàng xóm của Công ty, bà kêu to: “Hélène, dậy đi nào! Có khách quen đến thăm đây này!”. Sau đó, người đàn bà quay sang vị khách: “Vâng, vâng, xin cứ gõ mạnh vào! Trong nhà có người nhưng mà. Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng động trong đó…”.

Tôi đưa ra chốt cửa. Ngay sau đó, hơi thở của tôi nghẹn lại. Cơ thể tôi cứng đờ, như thể bị đóng băng: Trước mặt tôi là bố. Một mình!…

Một nụ cười nham nhở hiện lên sống khuôn mặt, và ánh mắt của ông toát lên sự ham muốn. Kể từ khi đặt chân đến Đức một năm trước, tôi không còn bị Những cuộc tấn công của bố. 

Tôi đã may mắn được hưởng một quãng thời gian hạnh phúc tạm thời đến dù thế nào đi nữa, và bây giờ thời gian được buông tha ấy đã kết thúc.

“Cởi quần áo ra! Bố muốn nhìn thấy mày đang khỏa thân”, tôi nghe ông nói.

Bị tê liệt, tôi vâng lời và đi theo bố vào phòng ngủ của Hélène. sống đó, sau khi từng xăngtimet sống cơ thể tôi bị vần vũ, vuốt ve và tiếp theo đó bị hành hạ hết lần này đến lần khác, con quái vật đã không buông tha đến tôi đến tận tảng sáng hôm sau, khiến đến buổi tối này đã khắc sâu trong ký ức của tôi như là buổi tối kinh hoàng nhất trong đời.

Con gái của chim phượng hoàng - Kỳ 3:  Trở lại địa ngục - Ảnh 3.

Tác giả và mẹ Loan của mình – Ảnh tác giả cung cấp

Thiên thần hộ mệnh của tôi sống đâu?

Rốt cuộc, ba tháng sau khi chuyến thăm của bố tôi trôi qua, tôi đã lấy được sự tự tin. Tharsilla (ân nhân của tôi) đã hẹn gặp thầy dạy môn tôn giáo và đồng thời là một người họ hàng xa của bà trong một quán ăn, và như thường lệ bà dẫn tôi đi hãy. Sau bữa ăn, bà yêu cầu công nhân viên phục vụ mang đến tôi bút màu và giấy Bởi vì bà biết tôi yêu thích vẽ.

tuy vậy, khi nhìn bức tranh đã hoàn chỉnh của tôi, bà bị mất bình tĩnh một lúc. “Hôm nay cháu có chuyện gì vậy? – bà kinh hoàng hỏi – sống sao cháu lại vẽ cái này? Người này là ai?”.

sống tấm tranh là một người đàn ông da trắng với vẻ mặt hèn hạ, hai cánh tay khoanh lại, trong trang phục của một tội phạm và ngồi sau song sắt. 

Tôi im lặng và chỉ nhún vai, không thể tiết lộ danh tính của người được miêu tả. Tôi thầm mong bà, người mẹ thứ hai của tôi, sẽ thay tôi xướng tên của kẻ đó và giải thoát đến tôi.

Tharsilla đưa bức tranh đến thầy giáo của tôi xem. Sau khi nhìn một lúc nhằm lâu, thầy nói: “Isabelle là một cô gái rất nhạy cảm, tôi biết điều đó từ trong lớp. Cô rất thương những người nghèo khó. Tôi chắc chắn rằng cô ấy muốn bày tỏ điều đó”.

Những tầm nhìn dò hỏi của họ hướng về phía tôi. “Vậy à?” – Tharsilla hỏi, vẫn chưa thôi lo lắng. Tôi gật đầu, mỉm cười và lấy lại tờ giấy. 

Ngay lập tức tôi vò nát nó. Tharsilla đã bình tâm trở lại, bà mỉm cười với tôi, cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Tôi đã thất bại, điều đó khiến tôi cảm thấy vô hãy chán nản. Từ đó trở đi, tình yêu và mối thiện cảm nhưng mà Những người dành đến tôi mất dần ý nghĩa.

Đằng nào Những người cũng không hiểu mình, tôi tự nhủ. Có lẽ họ không mảy may ưa chuộng đến tôi. Ý nghĩ này khiến tôi tức giận một Những cách bất lực. 

Sau đó, tôi có cảm giác như mình bị nghẹt thở. Cuối hãy vào một buổi sáng, sống đường đến trường, tôi bất ngờ quay về. Rồi xem, tôi nghĩ một Những cách ác ý, họ thậm chí sẽ không hề thấy thiếu tôi!

Với cặp sách đeo sống lưng, tôi quyết tâm bỏ đi. Ngôi nhà nguyện nhỏ bé, trong đó có một cây thánh giá đơn sơ nhắc nhở về Đấng cứu rỗi, toát lên vẻ yên bình đặc biệt. Sự yên ắng này khiến tôi bình tâm trở lại. 

“Những thiên thần hộ mệnh của tôi, Những người đang sống đâu? Có phải Những người đã bỏ rơi tôi? sống sao Những người không giúp tôi? Tôi thiệt bơ vơ và cô đơn khi không có Những người!”. Tôi nghe thấy giọng mình vọng lại. Tôi khóc than không nguôi và hoàn toàn tuyệt vọng.

Những ngày sau đó, tôi vẫn tiếp tục bỏ học. Vào sáng sớm, tôi rời căn nhà đúng yêu cầu giờ với đồ dùng học tập, nhưng sau đó tôi đi thẳng đến nhà nguyện. 

Một hôm, khi tôi trở về và đặt chiếc cặp xuống hành lang, tôi thấy hai người phụ nữ đứng bật khỏi chiếc ghế dài trong phòng khách. Tharsilla tiến đến chào tôi, niềm nở như Những khi, trong khi Hélène ngay lập tức biến mất vào phòng tắm.

“Cháu yêu ơi – Tharsilla nhẹ nhàng bắt đầu – sống trường Những quý người tiêu dùng của cháu đang nhớ cháu đấy. Đó là nguyên do sống sao cô đến đây nhằm yêu cầu cháu đừng vắng tanh mặt nữa. Đừng lo, sẽ không có ai giận cháu! Cháu không phải được nghỉ ngơi một chút và đã được nghỉ ngơi, vậy là đã ổn. Những người khả năng hiểu điều đó nhưng mà”.

Tôi gật đầu, ngạc nhiên và đồng thời nhẹ nhõm Bởi vì không bị la mắng. Những tuần tiếp theo đó mát dịu hơn bao giờ hết. Hélène xin nghỉ vài ngày sống nhà. Chị chăm sóc tôi hết sức trìu mến, giúp tôi làm bài tập về nhà và chiều chuộng tôi bằng những món quà vặt. 

Chủ đề trốn học không bao giờ được nhắc đến. Tôi cảm thấy mình được chào đón sống trường. Những thầy cô giáo của tôi đối xử với tôi một Những cách cẩn trọng và ân không phải. quý người tiêu dùng bè trong lớp mời tôi đến thăm nhà. Lòng tràn trề nguồn dũng khí mới và đầy biết ơn trước cơ hội thứ hai này, tinh thần học tập trước đây cuối hãy đã trở lại trong tôi. Giờ đây tôi có thể ôm chầm cả thế giới!

Vài ngày sau, chuông cửa nhà Công ty vang lên. Tôi mở cửa: bố đang đứng trước mặt. Ông chưa kịp nói gì thì Hélène đã vội chạy đến và nói câu nhưng mà suốt thời gian qua chị chưa thốt ra được: “Bố đến nhằm đưa em về Pháp”.

Tôi nhằm bố bước vào, toàn thân bị cứng đờ. Đón tôi? Về Pháp? Nhưng sống sao? sống sao lại là bây giờ? Tôi không thể tin được. Hélène tránh ánh mắt của tôi. Đừng lo lắng, tôi tự nhủ, rốt cuộc thì Tharsilla vẫn còn đó. Cô ấy sẽ không bao giờ nhằm đến tôi đi.

Ngay sau đó, như thể đón nhận được suy nghĩ của tôi, Tharsilla có mặt. Ngay sau lời chào, tôi nghe thấy cô cảm ơn bố tôi Bởi vì sự xuất hiện nhanh nhanh chóng của ông. Đột nhiên, Những thứ quanh tôi khả năng chao đảo. “Cháu thân yêu – cô giải yêu thích – Sau nhiều cân nhắc, cô đã đi đến kết luận rằng tốt nhất là cháu nên quay về với bố mẹ mình. Một đứa trẻ không phải bố mẹ của nó. Bởi vì vậy, cô đã viết đến bố của cháu một lá thư”…

*********

Tôi đâm hai ngón tay cứng như bêtông vào bụng kẻ thách thức mình trong nháy mắt. Tôi thấy anh ta gục xuống Bởi vì kinh hãi. Anh nằm ngửa như con bọ, khom người, thở hổn hển không ra hơi.

>> Kỳ tới: Kết thúc hay tự do

Nguồn: tuoitre.vn

Bài viết mới cập nhật:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *